2012年8月18日土曜日
Giữ em 7 năm cho kẻ khác “hưởng”
Sau hồi bấm chuông cửa thì một người đàn ông mặc mỗi chiếc quần đùi ra mở cửa cho tôi.
Năm nay tôi 25 tuổi. 7 năm trước, tôi thi trượt đại học nhưng không giống như những người bạn khác là đợi thi lại vào năm sau mà tôi quyết định đi học nghề. Từ Quảng Bình, tôi lặn lội vào Sài Gòn để theo học nghề mình yêu thích. Hơn nữa, tôi muốn làm quen với cuộc sống tự lập và cũng mong được ở gần anh trai để anh em có thể giúp đỡ nhau khi cần.
Và trong một lần về thăm quê, số phận đã cho tôi gặp người yêu tôi bây giờ, cô ấy cũng ở Quảng Bình nhưng lại đang theo học ở quê. Do địa lý xa xôi nên tôi và cô ấy có rất ít thời gian để gặp nhau, hai đứa chỉ được bên nhau mỗi dịp nghỉ hè, lễ tết. Xa nhau là thế nhưng tôi vẫn thường xuyên liên lạc, hỏi han và sẻ chia với người yêu để cô ấy đỡ buồn tủi.
Vì vừa học vừa làm nên tôi cũng có một chút ít tiền tiết kiệm, số tiền đó tôi thường dùng mua vé máy bay để về quê thăm người yêu. Thời gian này, hai chúng tôi có khá nhiều cơ hội để ở bên nhau nhưng vì yêu cô ấy, tôi luôn biết trân trọng và gìn giữ cho người mình yêu thương nhất. Chúng tôi hứa với nhau rằng, sẽ dành cho nhau trọn vẹn đến đêm tân hôn.
Sau hai năm học nghề, tôi quyết định sang Nhật làm việc. Trước hết là để kiếm một ít vốn liếng cho tương lai sau này, phần nữa là đợi người yêu học hành xong xuôi, tôi sẽ về nước để hai đứa tổ chức lễ cưới.
Trước khi sang Nhật, tôi cũng không quên sang gặp gia đình người yêu nói chuyện với bố mẹ cô ấy để họ yên tâm về tình yêu của chúng tôi. Bố mẹ tôi cũng vậy, khi tôi dẫn bạn gái về, mọi người đều rất ưng ý “cô con dâu ngoan hiền”. Hai gia đình ai cũng rất vui với tình yêu của hai đứa và luôn vun vén, động viên chúng tôi cố gắng chờ đợi nhau trong khoảng thời gian này.
Sau ba năm làm việc, tôi xin về nước nghỉ phép hai tháng. Đây cũng là lúc người yêu tôi tốt nghiệp ra trường và cô ấy mong muốn được vào Sài Gòn làm việc. Nhờ người quen chạy vạy mãi, tôi cũng đã xin cho cô ấy một công việc nhà nước ổn định. Và với số tiền gom góp được sau ba năm đi làm, tôi quyết định mua một ngôi nhà ở Sài Gòn cho người yêu tôi ở, để thuận tiện cho việc cô ấy đi lại, cũng như dành cho tổ ấm của chúng tôi sau này.
Sau hai tháng nghỉ phép, mọi việc đều đã sắp xếp ổn định, tôi lại tiếp tục sang Nhật để làm việc (vì hợp đồng làm việc của tôi còn một năm rưỡi nữa). Thế nhưng, mới quay lại được bốn tháng thì công ty cho tôi về làm việc ở chi nhánh Sài Gòn. Quá vui sướng vì sắp được ở gần người yêu nên tôi đã lặng lẽ trở về để tặng cho cô ấy một món quà bất ngờ.
Tôi trở về nước không báo cho cô ấy biết trước. Khi máy máy hạ cánh tại Tân Sơn Nhất cũng là lúc Sài Gòn hửng sáng. Tôi đã vội vã lao như con thú bỏ đói chạy về ngôi nhà người yêu tôi đang ở và tưởng tượng cô ấy sẽ òa khóc khi nhìn thấy tôi trước cửa.
Thế nhưng, sau tiếng chuông cửa, không phải người yêu tôi ra đón mà là một gã đàn ông mặc mỗi chiếc quần đùi ló đầu ra hỏi. Quá bất ngờ với cảnh tượng đập vào mắt, tôi biết chắc rằng, đang có một điều dối trá khủng khiếp trong chính ngôi nhà này.
Khi tôi len cửa bước vào cũng là lúc người yêu tôi từ trên gác bước xuống. Dường như không tin vào mắt mình, cô ấy đứng thần người ra, còn anh chàng kia chạy vội lên gác để thu xếp quần áo. Khoảng ba phút sau, anh ta quần áo chỉnh tề và xin phép đi làm trước. Không chấp nhận được cảnh gai mắt này, tôi với vội con dao trên bàn và bắt cả hai người ngồi xuống để “nói chuyện cho rõ”.
Dường như ai cũng biết lỗi nên hai người họ ngồi im re, không dám ho he nửa lời. Sau khi tôi hỏi:“Anh ta là ai?” thì người yêu tôi nhỏ nhẹ khai: “Anh ấy và em làm chung công ty, bọn em chỉ là… bạn”. Mọi chuyện giờ đây đã quá rõ ràng, hai người đều cúi đầu xin lỗi rối rít. Trong lúc điên tiết, tôi ném cây dao về phía anh kia khiến anh ta hoảng hốt bỏ chạy.
Chỉ còn lại hai chúng tôi trong nhà, không ai nói với ai một câu. Quá mệt mỏi, tôi lăn ra ghế nằm vật vã. Suốt ngày hôm đó, tôi không thể nào đứng dậy nổi. Đến tối, khi lấy lại bình tĩnh, tôi đi tắm rửa xong và bảo người yêu thay quần áo để ra ngoài ăn tối.
Khi đi ăn với nhau, tôi vẫn tỏ vẻ bình thường để bữa ăn được ngon miệng. Xong xuôi, chúng tôi trở về nhà và bắt đầu nói chuyện. Cô ấy luôn khẳng định: “Em chỉ yêu mình anh thôi, còn anh ấy là bạn thân của em, thường giúp đỡ em rất nhiều trong công việc. Hơn nữa, anh ấy cũng đã có gia đình rồi nên hai bọn em chỉ coi nhau là bạn”… Cô ấy giải thích đủ điều nhưng tóm lại "vẫn mong anh tha thứ".
Cả tuần nay, chúng tôi vẫn sống trong im lặng như thế. Buổi ngày thì hai đứa đi làm, buổi tối về thì hai đứa ăn cơm rồi phòng ai người ấy đi ngủ. Dù rất yêu cô ấy, muốn bỏ qua cho cô ấy tất cả nhưng tôi vẫn không thể nào chấp nhận được sự phản bội, dối trá đó của người yêu mình.
Người con gái tôi yêu hơn chính bản thân, tôi đã cố gắng gìn giữ cho cô ấy suốt 7 năm qua, chưa một lần đụng vào người cô ấy… vậy mà cuối cùng, cô ấy lại dâng hiến cho người đàn ông khác trong chính ngôi nhà của tôi. Các bạn thử nghĩ xem, làm sao tôi có thể chấp nhận được sự phản bội ghê tởm ấy?
Các bạn ạ! Tôi đã nghĩ đến quyết định chia tay nhưng vẫn chưa dám hành động. Hiện tại, tôi vẫn cố gắng đối xử bình thường với cô ấy như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng trước khi đi đến quyết định cuối cùng, tôi vẫn mong nhận được những lời khuyên chân thành từ các bạn độc giả để tôi có thể có được sự lựa chọn sáng suốt hơn. Liệu chia tay với cô ấy, tôi có quá ích kỷ không?
Rất mong nhận được những lời khuyên từ các bạn!
Tôi xin chân thành cảm ơn!
登録:
コメントの投稿 (Atom)
0 件のコメント:
コメントを投稿